Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

CUNG HAY HAY

Nếu trừng phạt một người con gái, tôi sẽ nhốt cô ta vào một cái phòng không có gương. (M.Asa)

Bạn chớ lên án người phụ nữ nào bay từ người đàn ông này đến người đàn ông khác. Cô ta đang tìm người đàn ông chung thủy. (Gớt)

Không yêu một người con gái đẹp như vậy là một lỗi lầm, còn yêu cô ta – một sự trừng phạt. (V.Đêviat)

Người đang có ý định lấy vợ là người đang đi trên con đường dẫn tới sự hối hận. (Mêlangiơ)

Cách tốt nhất để hiểu một người con gái là bạn phải yêu cô ta, nhưng đến khi lấy rồi thì chả cần thiết phải hiểu cô ta làm gì. (H.Haine)

- Em không thể nói dối được!
- Em đã đánh giá quá thấp về bản thân đấy!
(M.Ocle)

Người ta gọi chó sói là thú dữ vì nó cũng ăn thịt bò. (A.Culich)

Khi nào tình yêu còn mù quáng, khi ấy vẫn chưa có lý do nào để chia tay. (A.Anđriepxki)

Trí thông minh của chúng ta bắt nguồn từ kinh nghiệm, còn kinh nghiệm- từ những sự ngu dốt của chúng ta. (X.Gitri)

Không nên bày tỏ những lo âu và thất bại của bạn cho những người bạn nghe. Tốt hơn hết nên kể với những kẻ thù của bạn – ít ra thì bạn cũng cung cấp cho họ những phút giây thoải mái, ngoài ra, bạn còn chắc rằng: họ sẽ dỏng tai lên mà nghe bằng hết những lời nói của bạn. (B.Sou)

Càng ngày tôi càng tin tưởng vào tác dụng duy nhất của sự thật; nó giúp chúng ta hiểu rõ: dối trá quả là có lợi. (P.Đragiep)

Hỡi loài người, hãy bảo vệ cây cối – tổ tiên của chúng ta đã từng sống ở trên đó. (M.Genin)

Có một số người nói rằng: đồng tiền không làm nên hạnh phúc. Chắc hẳn họ muốn nói đến những đồng tiền của người khác. (X.Gitri)

Khi một người phụ nữ từ chối tình yêu của bạn và thay vào đó, cô ta đề nghị giữ vững tình bạn, bạn chớ nghĩ đó là lời từ biệt - điều đó có nghĩa là cô ta muốn bạn hành động theo thứ tự đã định sẵn. (Moliere)

Trẻ con bắt đầu hư khi chúng bắt đầu hiểu người lớn. (G.Mankin)

Khi một nhà ngoại giao nói "có", điều này có nghĩa là "có thể". Khi anh ta nói "có thể", điều này có nghĩa là "không". Còn là nhà ngoại giao nữa .

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

Viết đại... đến đâu hay đến đó...

Đình Vũ ngồi trầm ngâm bên ly cà phê nghe những tiếng mưa tí tách rơi đều trên mái nhà... Từng giọt cà phê nhỏ xuống dần, mùi cà phê quyện lẫn mùi khói thuốc thoang thoảng lan tỏa trong không gian, hòa cùng cái lạnh của cao nguyên. Điếu thuốc trên tay sắp cháy hết, Đình Vũ đưa lên miệng rít một hơi thật mạnh rồi quẳng đi, sau đó cúi gập người xuống ho sặc sụa, “chán quá đi mất, mong bình yên mà chẳng thể bình yên”. Chiều nay, giữa chợ Đà Lạt, Đình Vũ dường như gặp lại hình ảnh vô cùng thân thuộc đối với hắn, hình ảnh ấy thoáng hiện ra rồi nhanh chóng lẫn vào dòng người đông đúc. Hắn tìm kiếm như điên cuồng rồi thẫn thờ thất vọng: “Vũ ơi! Mày làm sao thế? Mày còn trông chờ gì ở người con gái đó, người con gái đã khiến trái tim mày tan nát và phải trốn chạy đến thành phố đầy buồn tẻ này”...
Gió thổi mạnh, tiếng cửa kính va đập làm cắt dòng suy nghĩ của Đình Vũ, hắn uể oải đi đến đóng cửa lại cho chặt rồi tiện thể nhìn ra ngoài. Cả thành phố vắng lặng, chìm ngập trong màn đêm, đâu đó thấp thoáng những ngọn đèn le lói, đơn độc. Dáng vẻ lẻ loi của hắn trở nên đồng cảm với khung cảnh buồn tẻ đó.