Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

THƠ GỬI EM

Bờ vai anh đâu phải là chắc chắn
Vẫn liêu xiêu trước bão tố cuộc đời
Vòng tay anh không đủ rộng em ơi(1)
Biết bao thứ không thể nào ôm nổi
Như hạt muối giữa đại dương vời vợi (2)
Vị mặn cho đời pha chút đắng cay
Lời rong rêu chưa ai biết, ai hay (3)
Chỉ tiếng sóng vỗ về theo làn gió
Lời yêu thương thì thầm từ muôn thuở
Cảm ơn người đưa em đến với anh
Cho dù anh “không xứng là biển xanh” (4)
Nhưng luôn mong em “là bờ cát trắng”
Bờ vai anh cũng vẫn chưa chắc chắn
Vị mặn vẫn còn, chưa hết đắng cay
Nhưng đời này ta sẽ nắm chặt tay
Cùng khắc ghi câu “gừng cay, muối mặn” (5)
Anh sẽ mãi bên em thầm lặng
Và yêu em như những buổi ban đầu
* (1): Mượn ý tưởng từ bài hát Khát vọng của Nhạc sỹ Thuận Yến “Anh muốn ôm cả đất/anh muốn ôm cả trời/Mà sao em ơi… không ôm nổi”.
(2,3): Mượn ý tưởng từ bài Thơ vui về phái yếu của Xuân Quỳnh: “Một chút mặn giữa đại dương vời vợi/Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ”.
(4): Trích từ bài thơ Biển của Xuân Diệu: “Anh không xứng là biển xanh/ Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng”.
(5): Ca dao Việt Nam: “Hai tay bưng đĩa muối gừng/ Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau”